NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 16

- El hijo.

Cậu con. Họ biết tôi theo cái cách như vậy. Họ nói về tôi với lòng quý

mến và tự hào, như cha ông họ nói về con cái của các ông chủ. Nó đem lại
cho họ một cảm giác nào đấy về sự tách biệt với những người khác và gắn
bó với nhà máy này, làm cho cuộc sống bần hàn của họ ít nhiều đỡ nặng nề
hơn.

Tôi đi qua các bể trộn, máy dập và khuôn đúc tới cầu thang sau của văn

phòng cha tôi. Bước chân lên cầu thang, tôi ngoái lại nhìn họ. Hàng trăm
khuôn mặt mỉm cười với tôi. Tôi mỉm cười và vẫy tay lại, như đã từng làm
từ khi là một đứa trẻ lần đầu leo lên phòng làm việc này của cha tôi.

Tôi bước qua cửa phòng ở đầu cầu thang. Tiếng động của nhà máy im

bặt ngay khi cách cửa đóng lại sau tôi. Tôi đi dọc hết cái hành lang ngắn,
bước vào căn phòng làm việc ngoài.

Đenbai ngồi ở bàn của anh ta, lập cập lia bút chì theo cái lối thường lệ.

Một cô gái ngồi bên cái bàn vuông góc với bàn Đenbai, múa tay đánh máy
chữ như điên. Hai người nữa đang ngồi trên chiếc đivăng khác. Một người
đàn ông và một người đàn bà.

Người đàn bà mặc đồ đen, đang vặn vẹo một cái khăn mùi xoa bé tí

trong tay. Bà ta ngẩng lên nhìn tôi khi thấy tôi đứng sững ở cửa. Chả phải
bảo ai nói cho tôi biết bà ta là người nào. Cô ta trông đủ giống mẹ. Mắt tôi
gặp mắt bà ta. Bà ta ngoảnh mặt đi.

Đenbai đứng dậy, vẻ căng thẳng: "Cha cậu đang đợi đấy"

Tôi không đáp. Anh ta mở cửa phòng làm việc của cha tôi và tôi bước

qua. Anh ta khép cửa lại. Tôi nhìn quanh gian phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.