NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 18

không? Bây giờ là trơ ra với tội tòng phạm khuyến khích cho một vụ nạo
thai trái phép

[4]

.

Giờ đến lượt tôi phát cáu. Tôi cũng không thiếu một giọt nào cái máu

khùng như cha mình. "Thế thì người ta định bảo con phải làm gì? Cô ta bị
ra máu đến gần chết và sợ lịm người. Con phải dửng dưng bỏ đi, để cô ta
chết một mình sao?"

- Phải, nếu như mày còn tí trí khôn nào, mày phải làm đúng như vậy.

Con bé ấy dù sao cũng sẽ chết, và việc mày ở lại đấy chẳng làm tình thế
khác đi được. Giờ thì mấy cái người khốn khiếp ngoài kia đang đòi hai
mươi nghìn đôla, nếu không họ sẽ báo cảnh sát? Mày nghĩ là tao có đủ hai
mươi nghìn đô la cho tất cả những con ranh mày phang đấy phỏng? Đây là
đứa thứ ba trong năm nay mà mày bị tóm rồi!

Việc cô ấy đã chết cũng không hề làm ông xúc động. Mà là hai mươi

nghìn đô la. Nhưng rồi tôi nhận ra ngay, không, không phải chuyện tiền,
nguyên nhân sâu xa hơn thế.

Cái giọng cay đắng ẩn trong lối nói của ông đã soi sáng cho tôi. Tôi nhìn

thẳng vào ông và chợt hiểu. Cha tôi đã già mất rồi, và điều đó làm ông khổ
sở. Nhất định là Raina đã lại mè nheo ông. Đã hơn một năm kể từ cái đám
cưới linh đình ở Rênô, và vẫn không hề xảy ra một sự gì.
Tôi quay lưng, bước ra phía cửa, chẳng nói chẳng rằng. Cha tôi thét lên ở
đằng sau: "Mày định đi đâu nữa hở thằng kia?"

Tôi quay lại nhìn ông: "Trở lại Lox Angiơlex. Ba cũng chẳng cần có tôi

mới quyết định nổi công việc. Ba có thể hoặc trả tiền cho họ hoặc không.
Điều ấy chẳng có ảnh hưởng gì tới tôi cả. Ngoài ra tôi còn có hẹn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.