NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 142

Miệng ông ta méo đi, khinh miệt. “Bọn chăn bò các anh đều như nhau

cả. Chỉ được cái mồm to”.

Nêvađa chằm chằm nhìn anh ta. Anh cảm thấy lòng cuộn lên một nỗi tức

giận. Anh ớn lắm rồi, ớn cái cảnh ngó nghiêng chạy quanh tìm Piơx suốt từ
khi rời văn phòng của ông ta. Giọng anh lạnh ngắt: “Ông phải mất năm
trăm đôla để tôi đưa con ngựa bay ra khỏi lèn đá ấy”.

Ông đạo diễn trố mắt nhìn anh, rồi mỉm cười “Hẳn là anh đã biết được

tất cả mọi người ở Hollywood này từ chối cú nhảy đó”.

Nêvađa lặng thinh.

- Ok. Thì năm trăm đôla. Ông ta nói hờ hững, và quay lại với người quay

phim.

Nêvađa đứng cạnh con ngựa, chốc chốc lại cho nó một miếng đường.

Con ngựa liếm liếm tay anh. Anh vuốt vuốt cái cổ nó. Con ngựa này tốt
thật. Nó phản xạ rất nhanh và không hề tỏ ra sợ hãi một tý nào cả.

- Chúng tôi đã sẵn sàng, - Đạo diễn nói, - Tôi đã bố trí máy quay ở tất cả

các góc nên anh không phải lo nhìn vào một chỗ nhất định nào cả. Khi tôi
ra hiệu thì anh bắt đầu.

Nêvađa gật, leo lên ngựa. Ông đạo diễn đứng ở rìa lèn đá, tay giơ thẳng.

Đột nhiên, ông ta phất mạnh tay xuống và Nêvađa thúc mạnh hai chân vào
sừon con ngựa. Nó nhảy lên lao vụt đi. Nêvađa thả hết cương.

Cả người lẫn ngựa lao đánh lên trời rồi bắt đầu rơi xuống. Đột nhiên

chân nó cứng lại, hẫng khuỵu xuống. Anh cảm thấy rõ con vật sợ đến đờ
người khi chân nó không chạm vào nền đất như thường lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.