NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 145

nhiên bàng hoàng. Ông ta tròn mắt nhìn Nêvađa “Anh làm sao thế,
Nêvađa?”.

- Tôi muốn biết tụi ở đoàn Cođy đã cho ông ngấm hơi bạc tới đâu rồi!

Phôn Enxtơ bước chen vào giữa. “Tôi đã để ý tìm một người như anh từ

lâu rồi, anh Xmith ạ. Bán cái gánh hát của anh đi, đến làm cho chúng tôi.
Tôi sẽ bắt đầu trả lương anh hai trăm rưỡi một tuần”.

Giọng của Piơx bay lên từ mặt đất. “Ồ, không được, không được ông

Phôn Enxtơ ạ. Một ngàn một tuần, không thì thôi!”

Nêvađa há miệng chực nói. “Anh im đi!” Đan Piơx nẹt anh. “Tôi là đại

lý của anh cơ mà. Chớ quên điều ấy!” Ông ta quay sang Phôn Enxtơ. “Một
giờ nữa cú bay vừa rồi sẽ được cả Hollywood biết. Tôi có thể đưa anh ta tới
hãng Univơxơn hoặc Anh em Oanơ. Họ sẽ vồ lấy anh ta với cái giá ấy”.

Phôn Enxtơ chằm chằm nhìn viên đại lý. “Năm trăm”, ông ta nói gọn

lỏn, “đó là giá cuối cùng của tôi”.

Piơx túm lấy tay Nêvađa. “Đi nào, Nêvađa. Ta tới chỗ Anh em Oanơ.

Mọi hãng phim đều đang tìm một người có thể đua tranh được với Tom
Micx”.

- Bảy trăm rưỡi vậy. – Phôn Enxtơ đáp.

Trong vòng sáu tháng. Rồi một ngàn một tuần và sau đó nửa năm một cứ

tăng như vậy.

- Nhất trí. – Phôn Enxtơ đáp và bắt tay Piơx. Rồi ông ta quay sang

Nêvađa, mỉm cười chìa tay ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.