NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 157

Gã lại nắm dao nhào tới. Con dao đâm ngập, kẹp vào giữa cái gối, Đaxi

ngã dúi,đè vào người Macx đã cà vào sát tường. Súng nổ, mặt Đaxi đờ ra,
ngạc nhiên. Gã từ từ khuỵu xuống, rồi ngã song xoài ra sàn. Người đàn bà
trần truồng dương mắt nhìn Macx, Cô ta bước vội tới chỗ Đaxi, quì gối,
cầm tay gã lên bắt mạch rồi thả rơi tay hắn xuống. “Không cần phải giết gã
như thế này, đồ ngu ạ!”. Cô ta cáu kỉnh nói.

Macx nhìn cô ta. Cặp vú của cô phập phồng nhô lên nhô xuống theo nhịp

thở kích động. Lấm tấm những mồ hôi tuyệt đẹp nằm ở giữa chúng. Chưa
bao giờ nom cô ta đẹp như thế này. “Tôi phải làm gì hả?” Chú bẻ lại.
“Thằng cha cầm dao bổ nhào vào tôi”.

- Anh có thể đánh ngã nó! – Cô ta gắt.

- Bằng cái chi? – Chú gắt lại, đột nhiên cũng nổi giận. – Bằng khẩu súng

canông này hả?

Cô ta đứng lặng một thoáng, chằm chằm nhìn chú. Rồi cô ta quay ngoắt

người, bước ra cửa. Cô ta nhìn ra hành lang. Căn nhà lặng tờ. Phát súng đã
bị nghẹn lại bởi cái gối. Từ từ, cô ta đóng cửa lại, bước tới chỗ Macx.

Chú đứng sững nhìn cô ta. Cái vẻ lẳng lơ đê mê lại từ từ hiện lên trên nét

mặt cô ta. Cô ta quì thụp xuống trước chú, miết hai môi vào đùi chú. “Đừng
cáu với An-Luidơ thế, con ngựa hoang lực lưỡng của em!”. Cô ta thì thào.
“Yêu em đi!”

Chú định cúi xuống bế cô ta vào giường. Nhưng cô ta giữ ghì lấy tay

chú. “Không”, cô ta thốt lên, chỉ tay xuống chỗ nền nhà bên cạnh mình, “ở
đây cơ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.