NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 228

Chúng tôi cảm thấy thật như vậy. Năm ngày trước đây chúng tôi cất cánh

từ sân bay Lơ Buôgiê, Paris. Rồi Niu Phaonđland, Niu Yooc, Chicago, Lox
Angiơlex – trong vòng năm ngày.

Một nhà báo chạy bổ tới, tay phất phất một tờ giấy. “Các ông vừa phá kỷ

lục bay từ Chicago tới Lox Angiơlex. Như thế là năm kỷ lục đã bị phá
trong chuyến bay này”.

- Mỗi ngày một kỷ lục. – Tôi toét miệng cười. – Thế thì chẳng có gì phải

phàn nàn cả.

- Như vậy là các ông sẽ ký được cái hợp chở thư ấy phải không ạ? – Một

phóng viên hỏi.

- Đằng sau họ, ở cái cửa ra vào của nhà để máy bay, Max Alixtơ đang

vẫy tay như điên gọi tôi. “Đấy là phần công việc”. Tôi thốt lên. “Tôi xin
dành lời cho ông Băz, bạn công ty với tôi. Ông ta sẽ cung cấp cho các vị cái
tin tức về việc đó”.

Tôi rẽ nhanh ra khỏi đám phóng viên, để họ xúm xít quanh Băz, bước lại

chỗ Max. Mặt anh lộ rõ vẻ hốc hác lo lắng. “Tôi đã ngỡ là anh không tài
nào về kịp đấy”.

- Tôi đã bảo là chin giờ tôi sẽ về tới đây mà.

Mac kéo tay tôi. “Tôi đang có xe đợi anh. Ta sẽ đi ngay tới ngân hàng.

Tôi đã bảo họ là sẽ đưa anh đến”.

- Hượm đã! Tôi giằng tay ra. – Bảo ai?

- Nhóm công ty đã đồng ý với cái giá của anh để mua lại một lần nữa

quyền sở hữu sản xuất khuôn phun cao tốc. Thậm chí Đuy Pont lần này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.