NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 230

Mônica Uynthrop đang đợi trong dãy phòng khách sạn. Trông thấy tôi

bước vào, em đứng vụt dậy khỏi đivăng, dập tắt thuốc lá, chạy nhào tới, ôm
chầm lấy hôn tôi. “Gớm, râu ria khiếp chưa kìa!”, em thốt lên, tỏ vẻ ngạc
nhiên giễu cợt.

- Em ở đây làm gì vậy? Anh cứ tìm em ngoài sân bay kia!

- Đáng nhẽ em cũng ra đấy nhưng lại sợ ba cũng ra. – Em nói nhanh.

Đúng vậy, Amôx Uyntrhop quả là một ông bố khinh suất liều lĩnh vô

cùng mới không nhận thấy những triệu chứng của cô con gái. Khổ cái là
ông ta không biết sử dụng thời gian cho chúng. Ông ta để đàn bà xen vào
công việc và công việc lẫn lộn với đàn bà. Nhưng Mônica là cô con gái độc
nhất của ông ta, và cũng như lão phóng đãng khác, ông ta nghĩ con mình là
một trường hợp ngoại lệ, khác thường. Quả có thế thật. Nhưng không phải
theo cái cách ông ta tưởng.

- Pha cho anh một cốc rượu nhé! – Tôi nói, đi qua Mônica vào phòng

ngủ. Anh phải chui vào ngay một cái bồn nước nóng đây. Người anh hôi
sực đến ngay anh cũng nhận thấy.

Mônica cầm một cốc thủy tinh đầy uyxky và đá, theo tôi vào buồng ngủ.

“Em pha rượu cho anh rồi đây. Và bồn tắm đầy nước rồi đấy.”

Tôi đón lấy cái cốc từ tay em. “Sao mà em biết anh về đây?”.

Em mỉm cười “Nghe đài mà.”

Tôi nhấp một ngụm nước. Em tiến lại gần tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.