NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 231

“Anh không cần phải tắm vì em đâu. Cái mùi mồ hôi ấy ngửi rạo rực

lắm.”

Tôi đặt cố xuống, đi vào phòng tắm, cởi sơmi. Khi quay lại đóng cửa, tôi

đã thấy em đứng sát cạnh tôi. “Đừng vào bồn vội!”, em thốt lên, “thật xấu
hổ khi vứt sạch cái mùi hương đàn ông như thế này!”.

Em quàng tay ôm cổ tôi, ép mình vào người tôi. Tôi tìm môi em nhưng

em ngoành mặt đi, úp vùi vào vai tôi. Em hít một hơi dài, rùng mình. Từ
người em, hơi nóng như một cái lò, bốc ra ngùn ngụt. Em rên khe khẽ.

Hai tay bưng mặt em, tôi nâng nó lên nhìn. Em nhắm nghiền mắt. Em lại

rên lên, người quằn quại. Tôi đỡ em lại cái bàn trang điểm kê sát tường.
Mắt vẫn nhắm nghiền, em quắp chặt lấy tôi.

- Thở nhẹ thôi, bé! – Tôi thốt lên khi em bắt đầu thì thào nặng nề ngắt

quãng. – Có lẽ bao nhiêu năm rồi anh mới lại có mùi thơm sực lên đến thế
này!

Nước ấm dịu, dập dìu vỗ quanh người tôi. Mọi mệt mỏi dần tan sạch. Tôi

quờ tay ra đằng sau, cổ xát xà phòng kín lưng nhưng không được.

- Để em làm cho! – Monica nói.

Tôi ngẩng lên. Em cầm miếng vải mềm từ tay tôi, bắt đầu kỳ lưng tôi

đều đều, nhè nhẹ. Tôi hơi cúi người, nhắm mắt lại. Một cảm giác khoan
khoái lan khắp người. “Đừng ngừng nhé. Dễ chịu lắm”.

- Anh hệt như một đứa trẻ ấy! Cần phải có một người săn sóc cho anh.

Tôi mở choàng mắt, nhìn thấy em. “Anh cũng đã nghĩ tới điều đó. Có lẽ

anh sẽ kiếm một chú hầu phòng người Nhật!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.