NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 247

Tôi nhìn em. “Ông cụ nói điều đó có liên quan tới em đấy. Rằng ông cụ

muốn có thêm thời gian để làm cha em”.

Em trố mắt nhìn tôi một thoáng, rồi rũ ra cười. “Trời ơi, em đến chết

cười mất. Suốt cả đời em, em chỉ mong ông ấy để ý đến em một tý thôi, và
bây giờ, khi em không cần đến ông ấy nữa, thì ông ấy lại muốn chơi trò làm
bố!”.

- Em không cần ông ấy nữa ư?

Em gật đầu. “Không cần nữa”. Em nói từng tiếng một chậm rãi. Em

bước xuống giường, ngả đầu lên ngực tôi. Giọng em thì thào tin tưởng như
trẻ thơ. “Khi em đã có anh. Anh là tất cả đối với em – cha, anh, người yêu
đấy”.

Tôi chậm rãi vuốt ve mái tóc nâu mềm mại của em. Đột nhiên, một niềm

thương cảm dâng lên dào dạt trong lòng tôi. Tôi đã biết người ta có thể cô
đơn đến mức nào khi mười chin tuổi.

Mắt em nhắm nghiền lại. Chỉ còn thấy hai cái quầng mờ mờ xanh xanh

mệt mỏi sau lớp da trắng mịn. Tôi khẽ áp môi lên trán em. “Đi ngủ đi, bé.
Đã gần sáng rồi đấy”. Tôi dịu dàng bảo.

Em ngủ thiếp đi ngay, tựa đầu vào vai tôi, cổ đặt lên cánh tay gấp lại của

tôi. Suốt một hồi lâu, tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi nằm lặng, ngắm
nhìn khuôn mặt lặng lẽ thanh thản của em cho đến lúc mặt trời lên, ánh
nắng rọi ùa vào căn phòng. Quỷ tha ma bắt Amôx Uynthrop đi! Quỷ tha ma
bắt Giônơx Cođơ đi! Tôi thầm rủa tất cả những kẻ đàn ông quá bận bịu và
ích kỉ với chuyện riêng của mình đến mức không làm được vai trò người
cha của mình với con gái của họ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.