NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 248

Tôi bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy em cử

động cạnh tôi và hơi nóng của tấm thân mảnh mai, duyên dáng ấy ấm sực
một bên mình tôi. Rồi giấc ngủ tới. Một giấc ngủ ngon lanh tuyệt vời.

Chiều tối hôm sau, chúng tôi lấy nhau tại một nhà thờ nhỏ ở Renô.


4

Tôi nhìn thấy ánh lân tinh lóe lên rồi từ từ di chuyển theo dòng nước,

liền hoan hỉ quăng cái mồi ruồi xuống suối đánh tõm, ngay trên đầu con cá
hồi . Linh tính mach bảo tôi biết, mình sẽ tóm được chú cá. Mọi cái đều đâu
vào đấy. Dòng nước, cấi bóng lấp lánh của đám cây mọc ven bờ suối, con
ruồi sặc sỡ xanh thẳm, xanh lá cây, đỏ ở đầu dây câu. Một giây nữa là chú
cá sẽ đớp. Tôi vừa cứng người lại thì nghe thấy tiếng Mônica gọi ở trên bờ
ngay đằng sau:

- Anh Giônơx!

Giọng em phá tan cảnh tĩnh mịch, con cá lặn biến xuóng đáy suối. Chú

ruồi giả chìm theo. Và trước cả khi quay lại, tôi đã biết thế là đi đời cả tuần
trăng mật!

- Gì thế? – Tôi làu bàu.

Em đứng sững trước mặt tôi, mặc quần sooc. Đầu gối ửng đỏ, mũi bị

bong da. “ Có một người gọi điện đến cho anh. Từ Lôx Angiơlex”.

- Ai thế?

- Em không biết. Một người đàn bà. Chị ta không nói tên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.