NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 249

Tôi lại nhìn xuống dòng suối. Không còn lân tinh nước. Con cá đã đi .

Thế là hết. Ngày hôm nay câu thế là đủ rồi.

Tôi bước lên bờ. “Bảo cô ấy cứ cầm máy. Anh lên ngay đây”.

Em gật đầu, đi về phái căn nhà gỗ. Tôi bắt đầu cuốn dây câu lại, thầm

hỏi không biết ai đã gọi mình. Không phải nhiều người biết được căn nhà
nhỏ trên đồi này.

Tôi thường lên đây với Nêvađa khi còn bé. Cha tôi luôn định lên đây

nhưng chưa bao giờ thực hiện được.

Tôi rời khỏi con suối, chậm chạp bước lên đường. Chiều đã muộn. Đã có

thể nghe thấy âm thanh của buổi tối bắt đầu. Dưới cái gốc cây, đám dế giun
đã bắt đầu kêu ầm ĩ.

Tôi dựng cần câu vào tường ngoài, bước vào nhà. Mônica ngồi trên cái

ghế cạnh máy điện thoại, đang giở xem một tờ tạp chí. Tôi nhấc ống nghe.
“Alô?”

- Ông Cođơ phải không ạ?

- Vâng.

- Xin chờ cho một chút ạ - cô giữ tổng đài nói như hát. – Lôx Angiơlex,

người yêu cầu đang cầm máy đấy.

Tôi nghe thấy tiếng kêu tách một cái, rồi một giọng quen thuộc vang lên.

“Anh Giônơx phải không?”

- Raina hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.