NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 27

Mắt ông nhắm, miệng mím lại nghiêm nghị. Trên thái dương bên phải,

có một quần thâm xanh, chạy đến tận chân tóc. Hẳn đó là chỗ xuất huyết,
tôi tự nhủ.

Không hiểu sao, ở sâu xa trong lòng, tôi muốn trào ra một chút nước mắt

khóc ông. Nhưng không có được. Ông đã từ bỏ tôi lâu rồi, lâu lắm rồi - từ
cái ngày ở hàng hiên ông ném tôi cho anh Nêvađa.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng. Thả cái chăn xuống, tôi quay lại.

Đenbai đứng ở ngưỡng cửa.

- Thưa ông, có Giắc Plat muốn gặp ông ạ.

Giắc là giám đốc nhà máy. Ông ta trông nom cho máy móc chạy. Ông ta

cũng để ý nghe ngón chiều gió và lúc này hẳn là tin đã lan khắp nhà máy.

- Cho ông ta vào,- Tôi đáp.

Lời tôi vừa dứt, ông ta đã xuất hiện ở khung cửa, cạnh Đenbai. Người to

lớn nặng nề. Thậm chí bước đi cũng có vẻ nặng nề nữa. Ông ta bước vào
phòng, chìa bàn tay ra. "Tôi vừa nghe được cái tin buồn này". Ông ta bước
đến đivăng, cúi nhìn cha tôi, mặt mang vẻ người Airơlen

[5]

trang trọng nhất.

Thật là một tổn thất xót xa. Cha cháu là một con người vĩ đại.". Ông ta lắc
đầu vẻ tang tóc. "Một người vĩ đại".

Tôi đi lại sau bàn. Và lão thì là một diễn viên vĩ đại, Giắc Plat ạ, tôi thì

thầm. Tôi nói: "Xin cảm ơn ông, ông Giắc".

Ông ta xoay lại phía tôi, mặt tươi rói lên với ý nghĩ là đã kết thúc lớp

kịch. "Và bác mong cháu biết rằng nếu cần gì ở bác, cần bất cứ cái gì, cháu
cứ gọi bác ngay".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.