NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 29

đầu trùm lên nhà máy. Tôi chờ cho lần lượt tất cả máy trong toà nhà tắt hẳn
rồi mới nói. Có một vẻ gì đấy thật kinh dị. Lần đầu tiên tôi thấy cả nhà máy
hoàn toàn chết lặng. Tôi bắt đầu mở miệng, giọng tôi âm vang kỳ quái suốt
toà nhà.

- Mi pađrê ha muêrtô. - Tôi nói tiếng Tây Ban Nha. Cái vốn tiếng Tây

Ban Nha của tôi không khá lắm, nhưng đó là tiếng mẹ đẻ của họ. Tôi tiếp
tục, - và tôi, con trai của ông, có mặt ở đây và mong kế tục được công việc
tốt đẹp của ông. Thật đáng tiếc là cha tôi không có mặt ở đây để diễn tả sự
đánh giá tốt của ông đối với các bạn về mọi cái các bạn đã làm khiến cho
công ty ta thành đạt. Tôi hy vọng các bạn sẽ cảm thấy vừa lòng được biết
rằng ngay trước khi qua đời, cha tôi đã chính thức ra lệnh tăng lương năm
phần trăm cho tất cả mọi người làm việc ở nhà máy ta.
Giắc cuống cuồng giật giật cánh tay tôi. Tôi giằng ra và tiếp tục: "Tôi thực
tâm mong rằng tôi sẽ tiếp tục có được sự giúp đỡ tự nguyện tương tự như
các bạn đã tặng cha tôi. Tôi tin tưởng rằng các bạn sẽ tỏ ra kiên nhẫn với tôi
vì tôi còn phải học hỏi nhiều. Xin cảm ơn các bạn, và mong chúa phù hộ
các bạn".

Tôi bước xuống thang, Giắc đi theo. Những người công nhân giãn ra

thành đường cho tôi qua. Phần lớn im lặng, thỉnh thoảng có người đụng tay
vào tôi, tỏ ý cam đoan. Hai lần tôi thấy nước mắt ở ai đó. Thế là ít nhất cha
tôi không phải chết đi không có ai khóc. Dù cho những giọt nước mắt ấy có
ở trong mắt những người không biết ông.

Tôi bước khỏi nhà máy, ra ngoài trời. Tôi nhấp nháy mắt. Mặt trời vẫn

chưa lặn. Tôi hầu như đã quên bẵng rằng nó vẫn còn kia. Dường như đã lâu
lắm rồi.

Chiếc xe Piơx-Arâu đã đỗ ngay trước cổng. Nêvađa ngồi sau tay lái. Tôi

chực bước thì bị bàn tay Giắc giữ cánh tay tôi lại. Tôi quay sang ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.