NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 31

Ông ta quay lại, chăm chú nhìn tôi. Giọng lộ vẻ bối rối:

- Dạ, sao cơ ạ?

Đột nhiên tôi thấy bải hoải cả người. Tôi ngả ra tựa vào thành ghế xe,

mắt nhắm lại:

- Sơn trắng nó đi, - tôi nói.


5

Tôi gà gà ngủ trong khi chiếc Piơx kềnh càng nuốt hết chặng đường hai

mươi dặm giữa nhà máy với tòa nhà mới của cha tôi. Thỉnh thoảng, tôi mở
mắt ra một giây, thoáng thấy Nêvađa đang chăm chú nhìn tôi qua gương
phản chiếu của xe, rồi mắt tôi như đeo chì, lại nhắm nghiền lại.

Tôi ghét cha tôi, tôi ghét mẹ tôi và giá như tôi có anh chị em, tôi cũng

ghét họ. Không, tôi đã không ghét cha tôi. Giờ tôi không ghét nữa. Ông đã
chết. Người ta không ghét người đã chết. Ta chỉ nhớ đến họ. Và tôi cũng
không ghét mẹ tôi. Đó không phải là mẹ tôi. Tôi có một bà mẹ kế. Tôi
không ghét mẹ kế tôi. Tôi yêu em.

Chính vì vậy mà tôi đã đem em về nhà. Tôi muốn lấy em. Nhưng cha tôi

nói tôi còn quá trẻ. Mười chín tuổi là quá trẻ, ông nói. Còn ông thì không
quá trẻ. Ông lấy em một tuần sau khi tôi quay về trường đại học của mình.

Tôi gặp Raina ở câu lạc bộ hè hai tuần trước khi hết hè. Em từ miền

Đông tới, ở một nơi nào đó gọi là Bruclin, bang Maxachuset, và khác hẳn
bất kỳ người nào tôi đã gặp. Tất cả bọn con gái ở đâu đều đen, cháy nắng vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.