NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 28

- Cảm ơn bác, bác Giắc, - tôi lại nói, - biết được những người như bác

giúp đỡ cháu thật quí hoá quá.

Ông ta tươi hơn hớn hẳn lên trước lời tôi. Giọng ông ta hạ xuống, thì

thầm vẻ bí mật: "Cả nhà máy đã biết. Cháu có nghĩ là bcác phải nói với họ
một vài lời chăng? Cháu biết bọn họ đấy - toàn Mêhicô và da đỏ. Có thể họ
sẽ thấy xúc động và hơi hồi hộp, cần phải làm tí trấn an".

Tôi nhìn ông ta. Có lẽ ông ta nói phải, ''Ý bác hay đấy, bác Giắc ạ.

Nhưng thiết tưởng tự cháu nói với họ có khi lại tốt hơn đấy".

Thích hay không, Giắc cũng phải đồng ý với tôi. Đó là chủ trương của

ông ta. Không bao giờ bất đồng với ông chủ. "Đúng rồi, Giônơx ạ", ông ta
đáp, giấu kín sự không hài lòng. "Nếu như cháu muốn vậy".

- Cháu đang muốn vậy, - tôi đáp, bước ra cửa.

- Thế còn ông ấy thì sao? - Giọng Nêvađa đuổi theo tôi.

Tôi quay lại nhìn theo ánh mắt anh tới cái đivăng. "Gọi hiệu đám ma và

giao cho họ. Bảo họ rằng ta muốn có cái quan tài tốt nhất nước Mỹ này".

Nêvađa gật.

- Rồi đón em ở cổng trước với cái ôtô. Chúng ta sẽ cùng về.

Tôi ra khỏi cửa, không chờ lời đáp lại. Giắc lật đật theo sau tôi, xuống

qua hành lang sau, bước ra cầu thang dẫn tới xưởng.

Mọi cặp mắt trong nhà máy dều ngoảnh hết về phía tôi khi tôi bước qua

khung cửa ra cái hiên nhỏ ở đầu cầu thang. Giắc giơ tay lên, và im lặng bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.