NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 281

lại xô ra đây. Mặt cô ta lộ ra một vẻ đề phòng, trong khi mồm cố nhoẻn
cười.

Bơny Noman hấp tấp bước ra sàn quay. Mặt cô ta vụt lóe lên ánh nhẹ

nhõm. Và tôi vụt hiểu. Cô ta bấu lấy cánh tay Bơny. Ông ta quay sang tôi. “
Ông Cođơ, có chuyện gì trục trặc thế?”.

- Cô ta! – Tôi nói cay nghiệt. – Đưa cô ta ra khỏi sàn quay. Tôi thải cô ta.

- Ông không thể làm thế được, thưa ông Cođơ! – Ông ta thốt lên – Cô ta

đã ký một hợp đồng với bộ phim này!

- Có thể là vậy. – Tôi công nhân – Nhưng không phải với tôi. Cô ta có

thể vắt kiệt đến giọt mực cuối cùng của bút của một thằng cha nào đó, chứ
nhất định không phải là bút của tôi nhé!

Bơny giương mắt nhìn tôi. Bộ mặt rám nắng dần dần tái đi. Ông ta biết

rằng tôi định ám chỉ cái gì. “Điều này thật bất thường quá!”, ông ta phản
đổi, “Cô Ranđơn là một ngôi sao rất quan trọng”.

- Cô ta có là Đức Mẹ thì tôi cũng mặc xác! – Tôi cất lời, giơ tay ra nhìn

đồng hồ, rồi ngẩng phắt lên nhìn ông ta. “Ông được chính xác năm phút để
tống cổ cô ta ra khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ cho đình quay bộ phim này
và nện cho ông một vố bằng cái đơn kiện lớn nhất ông chưa từng biết!”.

Tôi ngồi phịch xuống cái ghế bố có gắng tên tôi, ngó quanh cái sàn quay

giờ vắng ngắt. Chỉ còn một vài người vật vờ đi lại như những cô hồn trong
một bữa tiệc ma. Tôi lại nhìn anh chàng ghi âm, đang mọp người trên bảng
điều khiển, cái tai nghe vẫn dính chặt trên đầu. Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đã mười giờ tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.