NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 283

Tôi nhìn anh ta, “Anh bảo sao?”.

- Cô ấy có một cái gì đó ở trong giọng nói nghe rất quyến rũ. Nếu qua

đường ghi trong băng mà cũng như vậy thì các tầng gác rạp sẽ đông nghẹ
người.

Tôi trợn mắt nhìn anh ta. “Anh bảo Raina ư?”.

Anh ta gật đầu, nuốt chỗ bánh mỳ. “Ờ”. Và một nụ cười chậm rã, đầy ý

nghĩa hiện trên môi anh ta. “Và nếu tôi không điên, thì vào phim nom cô ấy
cũng mỡ màng lắm. Cô ta là một người đàn bà chẳng kém ai”.

Tôi quay sang Đan. “Ông nghĩ sao?”

- Cũng có thể! – Ông ta công nhận một cách thận trọng.

- Vậy thì làm sao! – Tôi vừa nói vừa đứng dậy – Ba mươi nghìn một

ngày là một món tiền lớn.

Raina coi là trò đùa rất tuyệt khi tôi bảo em nói mấy câu trong kịch bản

vào cái micro. Cho đến khi tôi gọi cả đoàn làm phim trở lại để quay thử
toàn bộ một cảnh, em vẫn chưa tin là thật. Và chắc chắn là em vẫn coi là trò
đùa cho đến khi chúng tôi ngồi trong phòng chiếu thử vào lúc hai giờ sáng,
xem em và Nêvađa đóng trong một cảnh.

Chưa bao giờ trên màn bạc, tôi được thấy ai như em. Em có những gì

quyến rũ ở ngoài đời, thì ở trên kia, nó quyến rũ gấp đôi, Chỉ riêng nhìn
thôi cũng làm người ta ứa nước miếng.

Tôi quay sang em. “Đi về và đi ngủ đi. Anh muốn em sáu giờ sáng mai

có mặt ở phòng trang phục. Chín giờ mai sẽ quay”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.