NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 284

Raina lắc đầu. “Ồ… Ồ… anh Giônơx. Đùa đến thế thôi. Em không có

đóng điếc gì đâu!”.

- Sáng mai chín giờ cô phải có mặt ở sân quay! – Tôi nói nghiệt ngã. –

Cô là người đã tìm đến tôi, chứ không phải tôi tìm đến cô, nhớ chưa?

Tôi nhìn Nêvađa. Mặt anh ngỡ ngàng khó hiểu. Và một cái gì đó ngây

thơ trong sáng ánh lên trong mắt anh làm tôi phát khùng. “Và anh phải đảm
bảo rằng cô ấy sẽ phải dẫn xác đến”, tôi cáu kỉnh thốt lên.

Tôi quay ngoắt người, đi ra khỏi phòng chiếu, để lại họ phía sau, đờ

người đưa mắt nhìn theo.

8

Tôi từ từ mở một mắt, he hé nhìn đồng hồ. Đã hai giờ! Tôi ngồi bật dậy

và đầu bỗng đau như vỡ vụn ra. Tôi bật rên to thành tiếng. Cửa mở.

Đan bước vào, đã mặc quần áo – quần màu kem, áo sơmi thể thao. Ông

ta chìa cho tôi một cái cốc đựng thứ gì nom như nước cà chua. “Này, uống
đi, anh bạn! Nó sẽ làm hết đau đầu đấy”>

Tôi đưa cái cốc lên miệng. Dòng nước gây nên một cảm giác lợm giọng

từ miệng xuống dạ dày. Nhưng ông ta nói đúng. Một thoáng sau, đầu tôi đã
nhẹ hơn. Tôi nhìn quanh cái buồng ngủ. Thật bừa bộn hỗn độn. “Đám con
gái đâu rồi?”, tôi hỏi.

- Tôi trả tiền và bảo họ về rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.