NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 285

- Tốt. – Tôi loạng choạng đứng dậy. – Tôi phái đến xường phim đây. Họ

sắp sửa quay vào lúc chin giờ.

Đan mỉm cười. “Tôi đã gọi điện và bảo họ rằng anh mệt, nhưng sẽ đến

sưởng chiều nay. Tôi cho rằng nếu anh chợp mắt được một tý thì tốt. Đêm
qua quả thật là một đêm hỗn loạn”.

Tôi nhoẻn cười với ông ta. Quả có thế thật.

Đêm qua tôi và Đan đúng là bận đến phờ người.Tôi gặp ông ta đi ra khỏi

sàn quay và ngỏ ý đưa ông ta về nhà. Nhưng trên đường về, chúng tôi quyết
định dừng lại, kiếm cái gì ăn. Tôi cảm thấy người mệt mỏi căng như một
sợi dây đàn. Đan tỏ ý muốn giúp tôi xả hơi một chút. Thịt bò rán ở một cái
quán ông ta biết. đáng lẽ giờ này phải đóng cửa rồi nhưng không đóng.
cùng với uýtky ngô, và sau đó là công chuyện. Công chuyện xuất phát từ
trong cuốn sổ đen bé xíu của ông ta, cuốn sổ mà hình như viên đại lý nào
cũng có. Tôi đã xả hơi dịu đi được, và bây giờ không biết họ có thể làm tôi
căng thằng lên được nữa hay không?

Chú hầu phòng người Nhật của Đan đã bày sẵn trứng ốp lết và xúc xích

khi tôi vừa ở phòng tắm ra. Tôi đói ngấu. Tôi chén liền tù tì sáu quả trứng
và độ một tá bánh mỳ nhỏ. Khi tôi đặt tách cà phê thứ tư xuống, Đan mỉm
cười hỏi: “Giờ thì anh cảm thấy thế nào?”.

Tôi mỉm cười lại. “Chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như bây giờ”. Tôi nói

thật. Tôi lại cảm thấy thư thái và phóng túng. Nhớ tới công việc ngày hôm
qua, lòng cũng không cảm thấy thắt lại như thường lệ nữa. “Ông đã bảo sẽ
bàn chuyện làm ăn đôi chút hả?”.

Đêm trước chúng tôi đã bàn, chưa bao giờ tôi cởi mở đến thế với một

người lạ. Nhưng Đan khác những người khác. Ông ta thuộc một loại người
tôi chưa gặp, và làm tôi thích thú. Ông ta thô lỗ, ranh ma, biết rõ mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.