NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 286

muốn gì. Tôi còn đang đù đờ lớ ngớ, tôi biết lắm. Tôi sẽ sớm khôn. Nhưng
từ nay cho đến đó, tôi có thể dùng loại như Đan Piơx.

- Sáng nay tôi đã bán hãng đại lý của mình cho hãng M.C.A.

- Để làm gì?

- Bởi vì tôi sẽ đến làm việc với anh.

- Ông có bốc máu quá không đấy? – Tôi hỏi – Tôi mới nhảy vào nghề

này với một bộ phim này. Ông sẽ định làm gì sau đó?

Đan mỉm cười. “Anh thì anh nói thế. Thậm chí bây giờ anh cũng thực sự

cảm thấy thế. Nhưng tôi thì tôi nghĩ khác. Anh có một cái cảm giác đối với
nghề này – một cảm giác rất tự nhiên mà không có nhiều người biết được.
Và anh không chịu từ một thách thức nào. Anh vừa phát hiện ra một chiếu
bạc nữa. Anh sẽ theo đến cùng”.

Tôi nhấp cà phê. Nó đặc và đen, đúng kiểu tôi thích. “Thế ông tính ông

có thể giúp được gì?”.

- Bởi vì tôi đã biết mọi ngóc ngách của cái nghề này, mọi mánh khóe bẩn

thỉu mà anh phải lâu mới tìm ra được. Anh rất bận, thời gian là cái quý nhất
của anh. Tôi sẽ không đáng giá một nửa như hiện nay nếu như điện ảnh là
lĩnh vực làm ăn duy nhất hiện nay của anh. Nhưng thực ra nó không phải
thế. Và không bao giờ phải thế.. Nó chỉ là một trò súc sắc khác nữa của anh
mà thôi.

Tôi chằm chằm nhìn ông ta. “Cho tôi một ví dụ không mất tiền xem

nào”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.