NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 296

như hai mặt trăng trắng ngần đối lập nổi bật với hai tay nắm đen sạm, nắm
chặt của tôi. Tôi ngoảnh lại nhìn cô họa sĩ thiết kế. ”Thấy tôi muốn nói gì
chưa?”.

Có lẽ cô ta có thể không thấy, nhưng không một người đàn ông nào hiện

diện trong phòng lại không nhìn như muốn bật con ngươi.

- Cái ông muốn không thể nào thực hiện được, thưa ông Cođơ. Raina là

một cô gái nở nang, vòng ngực cỡ 95cm. Không có một cái yếm nào có thể
đỡ được bộ ngực như vậy. Thưa ông Cođơ, tôi là họa sĩ vẽ kiểu quần áo,
chứ không phải là một kỹ sư kết cấu.

Tôi nhấc tay ra khỏi áo của Raina, quay sang cô Gala. ”Cảm ơn cô”.

Vừa nói tôi vừa đi đến máy điện thoại. ”Đây là ý kiến có ích đầu tiên tôi

được nghe, kể tự khi cuộc họp này bắt đầu”.

Morixây có mặt trong vòng không đầy hai mươi phút sau.

- Tôi có một vấn đề nhỏ cần đến sự giúp đỡ của anh, Morixây.

Nỗi hồi hộp của anh hơi giảm đi. Anh ngượng ngập nhìn qua phòng. ”Có

thể làm được gì, tôi xin cố gắng, thưa ông Cođơ!”

- Đứng dậy, Raina. Tôi nói. Chậm chạp em đứng lên và từ từ vòng quanh

chúng tôi. Mắt Morixây mở to sau cặp kính. Tôi vui khi thấy rằng cũng còn
có cái khác chiếm chỗ trong đầu anh ngoài máy bay tàu lượn.

- Hiện nay chưa hề có cái yếm nào có thể giữ cho chúng không lúc lắc. –

Tôi nói. – Mà vẫn nom tự nhiên. Tôi muốn anh thiết kế cho một cái sẽ làm
được như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.