NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 321

Mắt cô gái lại ứa nước. “Ôi, con bé tội nghiệp. Nó sẽ phải tới trại mồ côi
của quận mất!”.

Bà Malovi cảm thấy họng mình như nghẹn lại. Bà cúi xuống nhìn Raina

đang ngủ ngon lành, say sưa. Bà thấy mắt mình bắt đầu rưng rưng. “Im đi,
Moly”, bà gắt lên, “tôi chắc chắn con bé sẽ không phải đến trại mồ côi.
Ông Malovi sẽ tìm ra được gia đình nó”.

- Nhưng nếu ông không thấy ạ?

- Khi ấy ta sẽ tìm cách khác. – Bà đáp, đi ngang qua phòng, bước nhanh

ra ngoài cái hành lang hẹp. Có tiếng lịch kịch ở đằng sau. Bà quay lại.

- Nhẹ tay chứ, các chú!- Bà nghe thấy giọng Pitơ nói. Rồi bác xuất hiện,

đi giật lùi. Bà đứng dán lưng vào tường, để họ đi qua.

- Xin lỗi bà, thưa bà.- Bác nói, mặt đỏ tía lên vì cố sức.- Thật đáng buồn,

đáng buồn quá!

Họ đi qua với cái thi hài đã được liệm, làm cho không khí có một mùi

thoang thoảng nhưng không thể nào lẫn được của bia. Bà thầm tự hỏi
không biết mình có đúng không khi thuyết phục chồng cho phép họ lấy căn
phòng bên kia chuồng ngựa làm chỗ quàn. Một đêm để quan tài ở đó với
những người này thì sẽ lung tung hết cả lên.

Bà nghe thấy tiếng chân họ thậm thịch đi xuống cầu thang. Và thế là họ

đã đem Bectha Oxelag, sinh ra ở một làng chài nhỏ ở Phần Lan, tới cái đám
tang cuối cùng của mình trong một nhà thờ lạ, rồi nấm mồ của mình trên
một mảnh đất cũng lạ xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.