NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 332

Nụ cười của Giơrơndin trở nên ranh mãnh tinh nghịch. Bà rất thích khi

thấy chồng, người vốn rất tự tin luôn cả quyết từ những cái nhỏ nhất trở đi,
lại lúng túng loanh quanh về chuyện ấy như vậy. “Đừng có ngớ ngẩn như
vậy, Hary”, bà bật cười, “em chẳng cần phải nói với nó cái gì đâu. Khi một
chuyện như vậy xảy ra, nói cho nó biết cặn kẽ tất cả mọi thứ nó cần biết là
một điều rất tự nhiên thôi.”

- Ồ. – Ông thốt lên nhẹ nhõm.

Bà lại trở nên suy nghĩ đăm chiêu. “Em nghĩ Raina là một trong những

đứa trẻ may mắn vượt từ tuổi vị thành niên sang tuổi thanh niên mà không
phải trải qua những giai đoạn ngượng ngùng khó khăn. Nó không hề có
một tý nào lóng ngóng rụt rè cả. Da nó vẫn mịn căng. Không hề có vết lở
hay mụn nhọt gì. Khác hẳn với thằng Lađi.”

Bà quay lại, nhìn ra biển: “Nhưng dù sao, em nghĩ ta vẫn phải làm một

cái gì đó cho con bé. Có lẽ em sẽ mua cho nó mấy cái xu chiêng.”

Malovi lặng thinh.

Bà quay lại nhìn ông. “Em thực thà nghĩ rằng ngực nó đã to bằng ngực

em rồi đấy. Mong sao cho nó đừng lớn tướng lên thành quá cỡ. Con bé sẽ
trở thành một đứa rất xinh.”

Ông chậm rãi mỉm cười. “Sao lại không nào?”

Bà nắm lấy tay ông, mỉm cười lại với ông. Cả hai đều hiểu ông muốn nói

gì. Cả hai đều nghĩ đến Raina như đứa con rút ruột đẻ ra của chính họ.

- Anh cho em đi theo anh về thành phố tối nay nhớ? – Bà nói khe khẽ. -

Ở một đêm trong khách sạn là rất hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.