NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 34

Tôi cảm thấy những ngón tay em đang lần lần, tôi cúi người về phía em,

nhưng không hiểu bằng cách nào đấy, em đã ngăn được tôi không nhích lại
gần hơn. Rồi đột nhiên, một cơn đau nhói chạy ngược từ xương cụt tôi lên,
tôi gần như nhoi hẳn người lên khỏi ghế.

Tôi lấy ra một điếu thuốc, tay run bần bật châm lửa trong khi em vo cái

khăn mùi xoa thành một cục tròn, rồi vứt ra khỏi xe. Rồi em nhấc điếu
thuốc khỏi mồm tôi, đặt vào miệng mình.

- Anh vẫn muốn em, - tôi nói.

Em trả điếu thuốc cho tôi, lắc đầu.

- Tại sao vậy? – Tôi hỏi.

Em ngoảnh mặt lại phía tôi, gương mặt sáng mờ mờ trong bóng tối:

- Bởi vì hai hôm nữa em sẽ về nhà. Bởi vì trong cuộc phá sản thị trường

chứng khoán năm hăm ba, cha em đã bị mất sạch mọi thứ. Bởi vì em sẽ
phải tìm được và lấy được một người chồng giàu. Em không được làm bất
cứ cái gì nguy hại tới điều đó.

Tôi trố mắt nhìn em một thoáng, rồi mở máy. Tôi cho xe lùi khỏi chùm

chà là rồi băng lên đường về nhà. Tôi không đáp, nhưng tôi có tất cả câu trả
lời cho em. Tôi giàu. Hoặc một ngày kia sẽ giàu.

Tôi để Raina ngoài phòng khách, bước vào phòng làm việc của cha tôi.

Như thường lệ, ông đang lúi húi ngồi ở bàn, ngọn đèn đơn hắt ánh sáng
xuống mặt bàn giấy. Ông ngẩng lên.

- Gì thế? – Ông hỏi, dường như tôi là một ai đó ở văn phòng của ông,

bước vào vì một công việc nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.