NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 35

Tôi ấn công tắc đèn tường, căn phòng sáng lòa lên. “Con muốn lấy vợ”,

tôi nói.

Ông nhìn tôi một lúc, lơ đãng như đang ở đâu rất xa. Đúng thế, nhưng

ông quay về rất nhanh. “Mày điên rồi”, ông bình thản nói. Ông lại cúi
xuống bàn. “Đi ngủ đi, đừng quấy rầy ba”.

Tôi đứng sững. “Con không đùa đâu, ba thân yêu ạ”, tôi nói. Đây là lần

đầu tiên tôi gọi cái tên ấy kể từ khi đã lớn.

Ông từ từ đứng dậy. “Không”, ông nói, “con còn quá trẻ”.

Ông chỉ nói có vậy. Ông không hề nghĩ là phải hỏi ai, thế nào, làm sao.

Không chỉ vì tôi còn quá trẻ. “Thôi cũng được, ba ạ”, tôi nói, quay ra phía
cửa, “Xin nhớ cho là con đã hỏi ba”.

- Hượm đã, - ông nói. Tôi dừng lại, tay trên nắm cửa. – Cô ta đâu?

- Đang chờ ngòai phòng khách, - tôi đáp.

Ông ranh mãnh nhìn tôi:

- Cậu cả quyết định khi nào thế?

- Tối nay, - tôi trả lời, - vừa mới tối nay ạ.

- Hẳn là cô ta là một trong những con bé ngớ ngẩn nhí nhảnh mò đến câu

lạc bộ và nhấp nhỏm chờ bắt được ông già nào chứ gì? – Ông nói.

Tôi hăng lên bảo vệ cho em: “Cô ấy không phải thế đâu. Thậm chí thực

ra cô ấy cũng không biết là con đang ở đây hỏi ba”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.