NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 362

Mắt bà vụt nhòa lệ, bà vội đưa hai tay bưng lấy mặt. Chuyện đó không

thể xảy ra với chúng được. Với con bà được. Bà đã mong có mọi cái cho
chúng, đưa cho chúng mọi cái bà có. Một hồi sau, bà trấn tĩnh lại. “Mẹ nghĩ
ta nên vào bờ thôi”, bà gượng nói khẽ.

- Dạ, ta đang vào đấy ạ. – Chú đáp, cúi xuống nhìn tay mình đang nắm

cần lái. Chú nói đều đều, không biết những lời mình đang buột ra có ý
nghĩa gì nữa. – Con không hiểu cái gì đã nhập vào con. – Chú ngẩng phắt
lên nhìn bà, mắt ngời ngời đau đớn quần quại, giọng căng thẳng, vật vã. –
Nhưng đúng là việc trở thành người lớn không đáng như nó đáng, không
như sách vở đã nói hay thế. Nó chỉ là một trò khốn khiếp, như cứt ấy!

Chú đột nhiên im bặt, bàng hoàng trước những lời buột ra của mình.

“Con xin lỗi mẹ”

- Không sao cả, con ạ.

Hai người lặng thinh. “Mẹ đừng có đổ tội cho Raina, mẹ ạ”. Chú rất cao

giọng. “Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Việc xảy ra là tội của con”.

Bà ngẩng lên nhìn con trai. Một ánh hiểu biết của trực giác lóe lên qua

màn sương xám đang bao phủ cặp mắt bà. “Raina là một đứa con gái rất
xinh, Lađi ạ. Mẹ nghĩ rằng người nào cũng cảm thấy khó mà không thể
đem lòng yêu em gái con được”.

Ladi bắt gặp ánh mắt mẹ nhìn. “Con yêu Raina, mẹ ạ”, chú khẽ nói. “Mà

em thực ra không phải là em ruột con”.

Giơrơđin lặng thinh.

- Nói thế là tội lỗi vô cùng, phải không mẹ? – Chú bồn chồn hỏi. – Con

đã không yêu Raina như em gái. Con yêu … - Chú ngừng lại tìm từ, - khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.