NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 367

hay trò truyện thì không sao cả. Nhưng họ luôn luôn tìm cách đưa người ta
một mình đến một nơi nào đó…

- Cậu nào? – Giọng cô giáo đột nhiên trở nên gắt gỏng. – Rồi chúng tôi

sẽ sớm cấm cửa những cậu đó.

Raina bỗng đứng dậy một cách bất ngờ. “Em xin phép về thôi thì hơn ạ”.

Cô bé thốt lên bứt rứt. “Dù sao em nghĩ thế cũng chẳng có tác dụng gì”.

Cô bước về phía cửa. “Hượm đã!”, Magrit Brađlây nói như ra lệnh.

Raina quay lại nhìn cô. “Đã có cậu nào làm quá…quá cái việc sờ sọang ấy
chưa?”

Raina lắc đầu.

- Em bao nhiêu tuổi?

- Mười sáu ạ.

- Tôi đoán rằng bây giờ thì em đã hiểu con trai đều như thế cả.

Raina gật đầu.

- Khi cô bằng tuổi em cô cũng có cảm giác như đấy.

- Cô cũng cảm thấy thế ạ? – Giọng cô bé lộ vẻ nhẹ nhỏm. – Em cứ nghĩ

chỉ có mỗi mình em. Không có một bạn gái nào nữa cảm thấy như em.

- Chúng nó ngu! – Cô giáo buột ra, căm hờn gắt gỏng, nhưng ngay lập

tức trấn tĩnh được. Để nỗi cay đắng của mình bộc lộ mình thì thật hỏng. –
Cô đang định pha chè uống. – Cô thốt lên, - em ở lại uống cùng với cô nhé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.