NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 368

Raina ngập ngừng. “Dạ, nếu phiền cô quá thì em xin thôi ạ”.

- Không, không phiền phức cái gì đâu. Em cứ ngồi xuống đây đi, tự

nhiên nhé. Cô sẽ sửa sọan xong ngay thôi mà.

Brađlây đi vào bếp. Ngạc nhiên, cô bắt gặp thấy mình vừa khe khẽ hát

vừa xoay núm bếp ga dưới đáy cái ấm chè.

-Tôi cho rằng một mùa hè ở châu Âu từ giờ cho đến khi em nó vào học

trường Xmith vào mùa thu là rất có lợi đối với em nó. – Magrit Brađlây
nói.

Harixơn Malivo ngả người vào thành ghế phía sau, chăm chú nhìn cô

giáo qua mặt bàn ăn chiều phủ khăn trắng muốt, rồi nhìn sang Raina, ngồi
đối diện với cô ta. Những điều ông thấy được làm dậy lên trong ông một
cảm giác tin tưởng. Một người đàn bà trẻ, bình thường, không phải không
hấp dẫn, độ gần ba mươi – ông tự hình dung. Cô ta mặc một bộ quần áo do
thợ may, giản dị, hơi có vẻ đàn ông, như nói rõ nghề nghiệp của mình.
Không hề có ở cô ta một chút gì điệu bộ khoe khoang rất ngớ ngẩn mà rất
nhiều phụ nữ trẻ thời nay có. Nom cô ta không có tý gì là trẻ người non dạ
cả. Cô ta nghiêm nghị, có vẻ chuyên tâm với công việc.

-Mẹ của Raina và tôi luôn bàn về chuyện sẽ cho cháu nó sang châu Âu. –

Ông ướm lời.

-Không có một cô gái đước coi là đã được giáo dục đầy đủ nếu không ở

một thời gian ở bên đó. – Cô giáo nói một cách khẳng định.

Malovi chậm rãi gật đầu. Nuôi dạy một cô con gái đến trưởng thành quả

là một trách nhiệm hết sức nặng nề. Không hiểu sao, ông đã không nhận ra
điều ấy cho đến khi mấy tháng trước đây, một hôm vào phòng khách, ông
bắt gặp Raina.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.