NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 372

- Con trai! – Cô thốt lên khinh bỉ. – Không có bọn họ con cũng sống

được. Họ chỉ là một bầy thú vật nhãi ranh, tham lam, lúc nào cũng lượn lờ
ở đằng sau người ta. Con không chịu được bọn chúng.

-Con không chịu nổi chúng ư? – Ông thốt lên, vẻ kỳ quặc khó hiểu. –

Vậy thì loại đàn ông nào mới làm vừa lòng người ạ, muôn tâu nữ hoàng?

Cô nghiêm chỉnh cuối xuống nhìn ông. “Con nghĩ là một người đàn ông

có tuổi. Có thể là một người nào đó giống như bố. Một người sẽ làm con
cảm thấy mình được an toàn, yên tâm, được cần đến. Đám con trai luôn
luôn cố muốn chiếm lấy một cái gì đó của người ta, tỏ vẻ ta đây mạnh hơn,
quan trọng hơn”.

Ông bật cười. “Thế là bởi vì chúng còn quá trẻ”.

- Con hiểu. – Cô đáp, vẫn nghiêm túc. – Chính vì vậy chúng mới làm con

sợ. Chúng chỉ quan tâm đến cái chúng muốn thôi, chúng không đếm xỉa gì
đến con. – Cô cúi người, hôn lên mớ tóc trên đỉnh đầu ông. – Tóc bố đẹp
quá, với những sợi tóc bạc loáng thoáng như thế này. – Một vẻ tiêng tiếc lộ
ra trong giọng cô. – Thật chán quá là con không thể lấy được bố. Con yêu
bố lắm.

- Không! Ông giật giọng thốt lên, đến mức ông cũng tự cảm thấy ngạc

nhiên với chính mình về mức độ phản ứng mãnh liệt không giải thích nổi
của mình.

- Không cái gì cơ ạ, bố? – Cô giật mình, ngỡ ngàng.

Ông đứng dậy, mở to mắt nhìn xuống cô. “Không, con sẽ không được ở

nhà. Mai con phải trở về trường. Bố sẽ bảo các Pitơ đưa xe chở con đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.