NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 374

-Thưa cô Brađlây, tôi chắc chắn rằng nếu mẹ cháu Raina còn sống. Ông

thốt lên với vẻ trịnh trọng là lạ của mình. – Thì bà hẳn cũng sẽ vui mừng
như tôi khi giao con gái của chúng tôi vào đôi bàn tay đầy năng lực của cô.

Magrit Brađlây cúi vội xuống đĩa xúp, giấu không cho ông bắt gặp được

vẻ đắc thắng vụt lóe lên trong mắt mình. “Xin cảm ơn ông ạ, thưa ông
Malovi”, cô từ tốn đắp.

9

Hai người ở lại trên boong cho đến lúc vượt quá tượng Nữ thần Tự do và

đảo Elix, đến khi nước dưới thân tàu ngả sang màu xanh và học không còn
nhìn thấy bờ nữa.

-Rạo rực không nào? Magrit Brađlây hỏi.

Mắt Raina lấp lánh sáng ngời. “Cứ như là mơ ấy ạ”.

Magrit Brađlây mỉm cười. “Rồi thì em sẽ thấy mỗi ngày một vui thêm

đấy. Bây giờ ta phải xuống cabin của mình để nghỉ một chút trước khi ăn
chiều”.

-Nhưng em không cảm thấy mệt mỏi tý nào cả! – Raina phản đối.

-Em sẽ thấy mệt đấy. – Magrit nói chắc chắn nhưng dịu dàng. – Ta sẽ ở

trên tàu Leviathan này sáu ngày cơ. Em sẽ tha hồ xem được mọi thứ.

Raina gật đầu lặng lẽ tán thành. Cả hai bước vào cabin của mình.

Harixơn Malovi không hề keo kiệt tý nào khi ông lo một điều gì đó cho con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.