NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 373

Cô ngước nhìn ông, mắt bắt đầu giàn giụa nước. Và đột nhiên, cô lại là

một đứa trẻ thơ. “Bố không yêu con, bố không yêu con ư?”. Cô òa khóc,
“bố không muốn cho con ở với bố ư?”

Ông trân trân nhìn cô một hồi, rồi lòng cảm thấy dào dạt tình thương con

gái. “Tất nhiên là có, con yêu ạ”. Ông lặng lẽ nói. “Nhưng con không thấy
ư, chúng ta không thể chúi vào trong một cái vỏ bọc để tránh thế giới ở
quanh ta được!”

- Nhưng con chỉ muốn ở với bố thôi, một mình thôi, bố ạ.

- Không được, con ạ, không được. – Ông kiêu hãnh nói. – Bố biết đó là

cảm giác lúc này của con. Nhưng rồi sẽ có ngày, khi con lớn tuổi hơn, và có
thể đã có chồng, có con, con sẽ hiểu.

Cô đột ngột vằng người ra khỏi hai tay ông, cáu kỉnh quay lại, giáp mặt

ông. “Không!” , cô gầm lên. “Con sẽ không bao giờ lấy chồng! Con sẽ
không bao giờ có con! Con sẽ không bao giờ chịu để cho một thằng con trai
ranh con nào đó đụng vào người con bằng hai bàn tay bẩn thỉu của nó!”

- Raina! – Ông bàng hoàng kêu lên.

Cô trừng trừng nhìn ông, nghẹn lời. Rồi mặt cô dịu lại, đầm đìa nước

mắt. “Ôi, bố ơi!” Cô kêu lên, tức tưởi, đau khổ. “Bố không thể thấy ư?
Không phải là con, mà là bố không hiểu!”

-Raina, Raina con yêu! – Ông thốt lên. Đưa tay về phía cô. Nhưng cô đã

vùng chạy khỏi phòng. Ông nghe thấy tiếng chân cô lập cập lao lên gác, và
cánh cửa phòng đóng sập lại.

Ông từ từ quay về với thực tại, nhìn qua cái bàn ăn dài tới chỗ cô giáo,

rồi nhìn Raina. Mắt cô ngời ngời, hớn hở chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.