NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 377

Magrit tạo cho mặt mình một vẻ bàng hoàng. “Raina ăn cơm chiều ở

khoang hạng nhất là một dịp long trọng đấy!”

-Thế thì em còn mấy bộ ăn tiệc nữa. Em sẽ mặc một bộ trong số đó.

-Không phải là những thứ khủng khiếp bọn con gái mặc trong buổi khiêu

vũ ở trường chứ hả?

Mặt Raina lộ vẻ tự ái, đau khổ. “Em thấy chúng đẹp đấy chứ ạ”.

Magrit cười. “Với trẻ con thì có thể thế thật. Nhưng không phải với một

cô gái trẻ đang trên đường sang châu Âu”.

-Thế thì em chả còn biết ăn vận ra sao nữa cả.- Raina thốt lên tuyệt

vọng.

Trêu Raina thế là đủ. “Mấy cái hộp trên giường kia là của em đấy”.

Vẻ mặt của Raina ngời lên khi mở mấy cái hộp ra đã đúng như Magrit

mong ước. Cô bé mặc một chiếc váy liền áo đen tuyền, bó sát vào người,
kiểu tiệc lễ, để lộ đôi vai trần. Mấy giờ sau, khi hai người bước vào phòng
ăn chiều, mọi cặp mắt đàn ông đều dõi theo họ.

Như chủ nhân, Magrit cúi vươn qua bàn, vuốt ve tay Raina. “ Nom em

xinh lắm, em yêu ạ”.

Magirt bỏ khăn tắm xuống, quay lại ngắm mình trong tấm gương cả

thân. Hài lòng với bóng mình, cô vuốt hai tay xuôi xuống thân, khoan khoái
ưỡn dài người. Hai cái vú nhỏ với đôi núm vú bé xíu của cô nom không to
hơn của nhiều người đàn ông, hông cô phẳng, chân thẳng. Cô nhanh nhẹn
mặc bộ quần áo ngủ vào, kéo phecmơtuya ở cái quần dài, may theo kiểu
đàn ông lên, rồi cài chặt cái áo vét tông chẽn, ngắn đến thắt lưng lại. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.