NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 424

mười lăm năm tù. Trong trường hợp ấy, tôi đã hết chức vụ rất lâu trước khi
ông ấy đủ điều kiện tha trước hạn.

Ông nhặt điếu xì gà từ dưới gạt tàn lên, nhẹ nhàng quấn lại nó trong

những ngón tay trắng muốt, mạnh mẽ của mình. “Nếu cô có thể thuyết
phục bố cô chịu nhận là có tội và từ chối việc đem ra tòa xử, thì tôi sẽ bố trí
một thẩm phán buộc cho ông cụ từ một đến ba năm. Sau mười lăm tháng,
tôi sẽ ký lệnh ân xá cho ông ấy”.

Cô giương mắt nhìn ông. “Nhưng nếu có sự gì xẩy ra với ngài thì sao?”

Ông mỉm cười. “Tôi sẽ sống một trăm hai mươi nhăm tuổi cơ mà, nhớ

không? Mà thậm chí nếu tôi không có ở đây, cha cô cũng không bị thua
đâu. Ông ấy sẽ đủ điều kiện được tha trước sau hai mươi tháng”.

Cô đứng dậy, chìa tay ra phía trước. “Xin rất cảm ơn ngài đã tiếp tôi”. Cô

nhìn thẳng vào mắt ông. “Dù có xảy ra điều gì đi chăng nữa, tôi vẫn mong
rằng ngài sẽ thọ được tới tuổi một trăm hai mươi lăm”.

Đứng bên này song sắt, cô chăm chú nhìn bố mình bước tới chỗ cô. Mắt

ông đờ đẫn, tóc ông bạc đi, thậm chí bộ mặt ông cũng phảng phất xám như
bộ quần áo từ màu nâu xám ông mặc trên người.

- Con chào bố! - Cô nói dịu dàng khi ông ghé ngồi xuống cái ghế tựa đối

diện với cô.

Ồng gượng mỉm cười. “Chào con, Raina ạ”.

- Bố, mọi việc ổn cả chứ? - Cô lo lắng hỏi. - Người ta có...

- Người ta đối xử với bố tử tế lắm. - Ông đáp nhanh. - Bố có việc làm ở

thư viện. Bố phụ trách lắp đặt một hệ thống mới, kiểm soát việc kiểm kê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.