NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 429

- Nhưng... nhưng... - ông lắp bâp. - Con là một người đàn bà còn trẻ. Cả

cuộc đời đang ở trước mặt con. Tại sao con lại lấy ông ta?

Raina mỉm cười dịu dàng. “Bố ạ, ông ấy là một người đàn ông cực kỳ

giàu có”. Cô nói khẽ. “Và rất cô đơn”.

- Con muốn nói là con lấy ông ta vì điều ấy ư? - Và bỗng nhiên, ông chợt

hiểu ý nghĩa của lời đề nghị của chồng cô. Hay là thế để ông ấy có thể
chăm lo được cho bố ư?

- Không, bố ạ. - Cô đáp nhanh. - Đây không phải là lý do để con lấy ông

ấy.

- Thế thì tại sao? - Ông hỏi. - Tại sao?

Cô nói đơn giản. “Để chăm lo được cho con, bố ạ”.

- Nhưng, Raina... - ông bắt đầu phản đối.

- Cô vội, cắt lời ông. “Bố, xét cho cùng, chính bố đã bảo con không thể

làm được một điều gì để tự chăm lo được cho con đâu. Đấy cũng là lý do
bố gửi con đi, có đúng không nào?

Ông lặng thinh không trả lời. Chả có gì để ông nói thêm được nữa cả.

Sau một hồi im lặng ngượng ngập lúng túng, hai người chia tay. Ông nằm
sõng xoài trên chiếc giường hẹp trong xà lim của mình, chằm chằm ngó lên
trần nhà. Một cơn lạnh giá từ từ ngấm vào người ông. Ông khẽ rùng mình,
kéo tấm chăn mỏng tang phủ lên chăn. Ông đã làm khổ con bé như thế nào?
Ông đã sai lầm từ khi nào vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.