NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 481

nhẽ ông phải đem đầu mình đi kiểm tra xem có điên không trước khi để họ
xui khôn xui dại mua cái kịch bản như vậy. Mọi chuyện về nó thật cứ lộn
tùng phèo.

Thoạt tiên, lịch quay phải lui lại một tháng. Đạo diễn cần có ba mươi

ngày để cho Raina nhập vai. Noman phải chịu thua khi Raina nhấn đi nhấn
lại rằng cô ta sẽ không chịu làm, trước khi Đunba nói rằng cô đã được
chuẩn bị sẵn sàng. Và việc đó đã ngoém mất một trăm năm mươi ngàn đôla
lương nghỉ.

Rồi đạo diễn khăng khăng bắt làm mọi cái như trên sân khấu. Kệ xác

chi phí. Thêm năm mươi ngàn nữa mất vào đấy. Và trên tất cả mọi phiền
phức, Đunba bắt âm thanh ở mọi cảnh phải đạt tới mức hoàn thiện. Không
hở, không chệch so với cử động của môi. Ông ta không buồn đoái hoài phải
quay bao nhiêu cảnh thì mới được như vậy. Mà cái lão khốn kiếp ấy để ý
làm gì đến điều ấy cơ chứ? Noman nghĩ. Có phải tiền của lão ta đâu.

Và bộ phim đã làm quá ba tháng so với kế hoạch. Một triệu rưỡi đã bị

quẳng xuống cống. Noman nhấp nháy mắt khi bước vào màn ánh sáng chói
lòa ở sân quay.

Lạy Chúa, đây là cảnh quay cuối cùng. Cảnh bước vào căn nhà gỗ nhỏ,

khi buổi sáng cô gái mở cửa, thấy hai người đàn ông đã chết, người trẻ hơn
giết người già trước, rồi tự sát, khi nhận thấy cô gái đã lôi anh ta xuống
những vực sâu đến mức độ nào. Tất cả những gì cô ta phải làm là nhìn hai
người đàn ông, khóc một tí, rồi đi thẳng vào sa mạc. Đơn giản. Không thể
hỏng hóc cái gì được. Mười phút là xong.

- Về chỗ!

Hai diễn viên nam nằm soài xuống trước cửa căn nhà gỗ. Một phó đạo

diễn và cô theo dõi kịch bản nhanh chóng so vị trí, tư thế của họ với ảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.