NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 538

- Hắn ta sẽ không chạm tới nó. - Tôi đáp, hắn sẽ bay qua nó.

Forextơ gật đầu. “Càng thêm lý do để cho tôi cố bảo họ xem xét máy bay

của anh”. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt là lạ. “Anh cứ như là người biết rõ
chuyện ấy”.

- Tôi biết. - Tôi đáp. - Tôi ở bên đó chưa đầy chính tháng trước.

- À, phải. - Anh ta đáp. Tôi nhớ ra rồi. Tôi đọc báo thấy có nói đến việc

đó. Hình như có chuyện om sòm gì đó, phải không?

Tôi bật cười. “Có thể đấy. Một số người còn buộc cho tôi cái tội cảm tình

quốc xã cơ”.

- Bởi một triệu đôla anh chuyển cho Ngân hàng đế chế phải không?

Tôi đưa mắt liếc nhanh anh ta. Forextơ không phải đù đờ đơn giản như ta

giả vờ lộ ra bên ngoài. “Có lẽ thế”, tôi đáp, “anh biết đấy, tôi chuyển khoản
tiền đó chỉ trước một ngày Rudơvelt ra lệnh cấm vận”.

- Anh đã biết là sẽ có lệnh cấm vận, đúng không nào? Đáng nhẽ anh đã

có thể cứu được tiền của anh rồi, bằng cách chỉ cần nán lại một ngày thôi.

- Tôi không thể nán lại được, số tiền ấy phải đến được Đức, chỉ có vậy

đối với nó thôi.

- Sao thế? Tại sao anh lại gửi tiền cho chúng khi rõ ràng anh nhận thấy

đó là kẻ thù tương lai của chúng ta?

- Đó là tiền chuộc một người Do Thái. - Tôi đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.