NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 539

- Một số người trong đám bạn bè tốt nhất của tôi là người Do Thái. -

Forextơ nói. – Nhưng tôi không thể nào tưởng tượng nổi việc gửi đi một
triệu đô để chuộc một người Do Thái.

Tôi chằm chằm nhìn anh ta một thoáng, rồi rót rượu thêm vào cốc giấy

của tôi. “Người này xứng đáng với số tiền ấy”.

Tên ông ta là Ôtô Xtraxme, và ông ta bắt đầu cuộc đời từ cái chân kỹ sư

kiểm tra chất lượng torng một nhà máy sứ mà miền Bavaria có vô số. Từ
sành sứ, ông chuyển qua chất dẻo, ông chính là người phát minh ra cái
khuôn cao tốc mà tôi đã mua và bán lại cho một loạt các nhà sản xuất Mỹ.
Hợp đồng đầu tiên của chúng tôi là dựa trên cơ sở tính theo quyền phát
minh, nhưng sau khi nó đã được áp dụng mấy năm, Xtraxme muốn thay đổi
nó. Khi đó là năm 1933, Hitle vừa lên nắm chính quyền.

Ông đến phòng khách sạn của tôi ở Beclin, nơi tôi vừa tối trong chuyến

đi châu Âu hằng năm của mình, và giải thích ông muốn gì. Ông sẵn sàng từ
bỏ tất cả lợi nhuận trong tương lai tính theo bản quyền để lấy ngay một
triệu đôla, ghi lại thành văn bằng do người thứ ba giữ cho ông ta ở Mỹ. Tất
nhiên, tôi đồng ý theo như thế. Phần lợi nhuận bản quyền của ông ta còn
cao hơn thế, tính đến hết hợp đồng. Nhưng tôi không hiểu vì sao. Và tôi hỏi
ông.

Ông đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ. “Ông hỏi tôi tại sao ư, thưa

ông Cođơ?” Ông ta lặp lại, giọng nói tiếng anh lơ lớ rất lạ. Tay ông ta chỉ ra
cửa sổ. “Kia là lý do tại sao đấy”.

Tôi đi đến cửa sổ, cúi nhìn xuống đường. Trên phố, trước cổng Ađlơn,

một nhóm thanh niên, hầu như là choai choai mới lớn, mặc sơmi nâu, đang
hành hạ một ông già mặc áo choàng dài. Trong lúc chúng tôi nhìn, hai lần
bọn chúng đánh ông ngã xuống rãnh nước. Chúng tôi có thể thấy rõ ông
đang nằm vật ở rìa hè, đầu gục xuống rãnh nước lể đường, máu ròng ròng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.