NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 541

Nhưng hy vọng của ông Xtraxme đã không trở thành hiện thực. Điều này

tôi hiểu ra trong vòng chưa đầy một năm sau, khi ngồi trong văn phòng của
Thống chế không quân Đức. “Bọn Do Thái trên thế giới này đã đến ngày
tận số”. Gơrinh lịch thiệp đáp. “Chúng tôi, người của Trật tự mới, nhận
thức được điều đó và hoan nghênh bạn bè và đồng minh của chúng tôi ở
bên kai đại dương, những người mong muốn cùng tham gia cuộc thập
chinh với chúng tôi”.

Tôi lặng thinh chờ ông ta tiếp tục nói.

- Chúng ta, những con người của không trung, rất hiểu nhau.

Tôi gật đầu. “Vâng, thưa ngài Thống chế”.

- Tốt lắm. - Ông ta nói, và mỉm cười. - Vậy thì ta đừng lãng phí thời gian

nữa. - Ông ta ném mấy tờ giấy lên mặt bàn. - Theo điều luật mới. Đế chế đã
tịch thu tài sản của một ông già Ôtô Xtraxme nào đó. Theo chúng tôi hiểu,
có những khoản tiền gã ta nhận từ ông; do vậy ông sẽ được hướng dẫn và
trả vào Ngân hàng đế chế.

Tôi không ưa cái từ “được hướng dẫn” chút nào cả. “Tôi đã và đang cố

liên lạc với Xtraxme”, tôi nói.

Gơrinh lại mỉm cười. “Xtraxme bị suy sụp sức khỏe khá nặng nề và hiện

đang phải ở trong một bệnh viện”.

- Tôi thấy rồi. - Tôi đáp, và đứng dậy.

- Đế chế thứ ba sẽ không quên bè bạn của mình, - Viên thống chế nói, tay

ấn lên cái nút đặt trên bàn giấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.