NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 562

Lão già quay sang anh chàng cháu mình. “Thấy chưa, Đêviđ”, lão hạ

giọng nói nhỏ, “thấy một người vợ đảm đang có thể tiết kiệm chi phí trong
nhà, dành dụm được nhiều tiền thế đấy”.

Giá như lão ta không là một thằng gian manh đến thế, nghe câu ấy, tôi đã

phá lên cười. Nhưng vẻ mặt anh chàng kia đớ ta, chứng tỏ anh ta đã không
hề biết những của nả đặc biệt đó. Một điều gì đấy bảo thầm với tôi rằng
Đêviđ sẽ còn vỡ mộng nhiều.

Lão già quay lại phía tôi. “Như vậy là vợ tôi đã có dành dụm được một

vài đồng. Điều ấy cho anh cái quyền ăn cướp của tôi ư?”.

- Trong sáu năm qua, trong khi hãng của ông lỗ vốn mất mười một triệu

đôla, tôi thật thấy là vợ ông lại có thể mỗi năm tích cóp bỏ nhà băng được
đến một triệu từ chổ vốn riêng của bà ấy đấy”.

Mặt Bơny đỏ lên. “Nhà tôi cũng dùng tiền nong đầu tư rất thông minh”,

ông ta nói, “tôi không bỏ thời gian của tôi nhòm ngó qua vai bà ấy làm gì
sất cả”.

- Có lẽ là ông nên làm việc ấy đi. - Tôi đáp. - Ông sẽ thấy rằng bà ấy

thực tế đã nhận tất cả những hợp đồng cung cấp chủ yếu về trang bị và dịch
vụ cho Hãng điện ảnh Noman. Ông không thể nói với tôi rằng ông không
biết là bà ấy đã lấy tiền hoa hồng nhận thầu từ năm đến mười lăm phần
trăm tổng số đơn đặt hàng của hãng này.

Ông ta ngồi phịch trở lại ghế. “Thế thì có gì sai nào? Bà ấy là người bán

cho chúng tôi những món đó, vậy tại sao bà ấy lại không được ăn hoa
hồng? Đó là việc kinh doanh hoàn toàn bình thường”.

Nghe lão ta lảm nhảm bịp thế là đủ. “Thôi được, ông Noman”, tôi nói,

“ta đừng có lòng vòng bịp quanh nữa. Tôi đã đề nghị trả hơn cái giá công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.