NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 563

bằng cho chỗ cổ phiếu của ông. Ông có muốn bán không thì bảo?”.

- Không phải với giá ba triệu rưỡi, không. Năm thì tôi có thể nghe.

- Ông đang ở vị trí không mà cả được đâu, ông Noman ạ. Nếu ông không

nhận lời đề nghị của tôi, tôi sẽ chuyển công ty vào tình trạng tài sản tranh
tụng. Rồi chúng ta sẽ cùng xem xem liệu một trọng tài Liên bang có tìm ra
điều nào phạm tôi trong những cái gọi là hợp đồng buôn bán hợp pháp của
vợ ông không. Có vẻ ông đã quên rằng những gì ông làm với hãng là một
vấn đề nhà nước, bởi ông đã bán cổ phiếu trên thị trường chung công khai.
Nó có hơi khác với khi ông là chủ duy nhất của cái hãng này. Thậm chí ông
có thể thấy mình, rút cục là ở trong tù đấy.

- Anh không dám làm thế đâu.

- Không ư? - Tôi thốt lên. Tôi chìa tay ra. Mac Alixtơ đưa cho tôi các

giấy tờ ghi Mục 722. Tôi quẳng chúng lại cho Bơny. - Tùy ông đấy. Nếu
ông không bán, thì giấy tờ này sáng mai sẽ ở tòa án.

Ông ta cúi xuống nhìn chúng, rồi ngẩng lên nhìn tôi. Một vẻ căm uất

điên dại hiện lên trong mắt ông ta. “Tại sao anh lại làm thế đối với tôi hả?”
Ông thét tướng lên, “bởi vì chính là mày đã căm thù người Do Thái đến
xương tủy, trong khi tất cả những gì tao làm cho mày là cố giúp đỡ mày
thôi, có phải thế không?”.

Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn bát. Tôi đứng vụt dậy, đi vòng qua

bàn, túm cổ lão, lôi phắt dậy, ấn vào tường. “Đồ Do Thái đê tiện khốn
kiếp”, tôi thét lên, “tao nghe cứt mày phụt ra thế là đủ lắm rồi. Mỗi một lần
mày đề nghị giúp tao, là một lần mày rạch túi của tao. Mày lúc này đang
điên lên bởi lần này thì tao không để mày tái diễn cái trò ấy một lần nữa,
một lần nữa nhé!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.