NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 565

be bé. Mai là thứ bẩy. Ngày nghỉ của họ. Có thể họ sẽ ra biển, hay có thể sẽ
vào công viên. Nếu họ có tiền, có thể họ sẽ lái ôtô về nông thôn chơi. Họ sẽ
ngồi trên thảm cỏ cạnh vợ họ, ngắm lũ con họ và có dịp cảm thấy mặt đất
mát rượi, mới tinh khôi dưới bàn chân của họ. Họ là những con người may
mắn.

Họ không sống trong một rừng rậm, nơi mà giá trị của con người ta được

đo bằng khả năng có thể tồn tại cùng bầy sói được không. Họ không sinh ra
ở một nhà có một người cha không thể yêu được con trai mình, trừ phi nó
trở nên giống như cái khuôn do chính ông ta đúc. Họ không bị vây quanh
bởi con người chỉ có mục đính duy nhất là gắn mình vào những nguồn của
cải. Khi họ yêu, thì đó là chỉ vì họ cảm thấy muốn yêu, chứ không phải vì
họ tính thế là lợi như thế nào.

Miệng tôi đột nhiên chua loét. Có thể đó là cái lối sống ở dưới kia,

nhưng tôi cũng không thực rõ. Mà tôi cũng không thực háo hức muốn tìm
ra xem có phải thế không. Tôi thích ở trên này cơ.

Ở đây giống như ở trên đời, không có ai quanh anh để dạy bảo anh rằng

phải làm thế này, đừng làm thế kia; tự anh đặt ra luật lệ cho anh. Và mọi
người phải sống theo chúng, dù họ có thích hay không thích. Chừng nào
anh còn đứng trên đỉnh. Tôi muốn đứng trên đỉnh thật lâu. Lâu đến mức để
khi người ta nói đến tên Giônơx Cođơ, thì họ hiểu là đang nói tên ai. Tên
tôi, chứ không phải tên của ba tôi.

Tôi rời cửa sổ, bước lại bàn. Tôi cầm đám giấy chứng chỉ nhìn. Chúng đã

được ký đúng đắn. Bơny.B.Noman.

Bơny ngẩng lên nhìn tôi. Ông ta cố mỉm một nụ cười. Nhưng nom nó

không thực là nụ cười lắm. “Bao nhiêu năm trước đây, khi Bơny
Nomanôvit, mở cái tiệm chiếu bóng năm xu của mình ở Phố số bốn, khu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.