NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 569

ngọn lửa xang nóng rực cháy từ đầu que hàn của họ. Họ hàn những thùng
dầu phụ vào đó. Đám thợ cơ khí đang lột bỏ mọi cái làm nặng thêm trọng
lượng mà không thật cần thiết cho chuyến bay.

Tôi nhìn đồng hồ khi thấy Morixây bước lại gần. Đã sắp sửa mười hai

giờ đêm. Như vậy là gần chín giờ ở Caliphonia. “Còn lâu không?” - Tôi
hỏi.

- Không bao lâu nữa đâu. - Anh cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay. - Bỏ

mọi cái khỏi nó, ta vẫn còn bảy trăm cân quá tải nâng.

Vùng trung tâm đang hoàn toàn có giông, theo lời báo lại câu hỏi về khí

tượng của chúng tôi. Nếu tôi muốn vượt qua được vùng đó, tôi phải bay về
phía nam vòng qua các cơn giông ấy. Morixây đã tính là phải thêm bốn
mươi ba phần trăm nhiên liệu cho bản thân chuyến bay và ít nhất bảy phần
trăm dự trữ an toàn nữa.

- Tại sao anh không nán lại đến sáng? - Morixây hỏi. - Có thể thời tiết sẽ

khá hơn và anh có thể bay thẳng qua được.

- Không.

- Lạy Chúa! - Anh gắt lên. - Anh sẽ không bao giờ nhấc nổi nó lên khỏi

mắt đất đâu. Nếu anh nóng lòng muốn giết mình thế, sao không dùng béng
một khẩu súng đi cho rồi!

Tôi quay lại, nhìn thấy phụ tùng cạnh chiếc máy bay. “Vô tuyến điện

nặng bao nhiêu?”.

- Hai trăm linh năm cân. - Anh đáp nhanh. Rồi tròn mắt nhìn tôi. - Anh

không thể bỏ nó đi được, làm thế quái nào mà anh biết rằng đang ở đâu,
hay thời tiết phía trước như thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.