NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 574

cơ. Khi đồng hồ đo tốc độ góc đạt tới hai mươi tám, tôi sập nắp buồng lái
lại và nhả phanh.

Chúng tôi lao vùn vụt trên đường băng. Tôi thậm chí không nâng máy

bay lên khi vận tốc chạy dưới đất chưa đạt tới mức hai trăm hai lăm cây
số/giờ. Khi máy bay bắt đầu nhấc lên khỏi mặt đất, chúng ta đã gần như
chạy hết cả đường băng. Sau đó, nó bốc lên rất ngon lành.

Đến độ cao một ngàn ba trăm thước, tôi cho máy bay bay bằng, nhắm

thẳng hướng nam. Tôi ngoảnh nhìn qua vai. Sao Bắc đẩu đang ở chính giữa
lưng tôi, nhấp nháy rực rợ trong nền trời quang, đen mịn. Thật khó mà tin
được rằng cách đây một ngàn năm trăm cây số, trời lại nghẹt trong giông
tố.

Đang ở trên vùng trời Pixbơg, tôi bỗng nhớ tới một điều Nêvađa đã dạy

tôi thuở còn bé. Chúng ta đang bay trên đường lùng một con mèo rừng lớn,
anh chỉ lên sao Bắc đẩu. Người da đỏ có một câu tục ngữ nói rằng khi sao
Bắc đẩu lập lòe như vậy, là có một cơn giông đang tràn xuống phía nam.

Tôi lại ngẩng lên nhìn. Sao Bắc đẩu đang lập lòe như đêm ấy. Tôi lại nhớ

ra một câu tục ngữ nữa mà Nêvađa đã dạy tôi. Con đường ngắn nhất theo
phía tây là xuôi theo chiều gió.

Tôi đã quyết định. Nếu người da đỏ đúng, thì đến khi tôi bay đến miền

trung tây, cơn giông đã ở phía nam dưới tôi. Tôi nghiêng cánh máy bay,
liệng vào chiều gió thổi. Và đến khi rời mắt khỏi la bàn, tôi ngẩng lên nhìn,
sao Bắc đẩu đã nhấp nháy rực rỡ phía vai phải.

Vai tôi đau như dần - mọi thứ đều như bị dần - vai, hai cánh tay, hai chân

tôi. Mắt tôi nặng hàng tạ. Tôi cảm thấy chúng đang từ từ khép lại, liền với
tay lấy phích cà phê. Cái phích nhẹ bỗng. Tôi nhìn đồng hồ. Đã mười hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.