NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 575

giờ đồng hồ trôi qua kể từ lúc rời Rudơvelt. Tôi thọc tay vào túi, lấy ra hộp
thuốc Morixây đã đưa cho. Tôi bỏ một viên vào miệng, nuốt chửng.

Mấy phút đầu, tôi chẳng thấy có gì lạ. Rồi tôi bắt đầu thấy dễ chịu hơn.

Tôi hít một hơi thở thật sâu, đảo mắt nhìn chân trời. Nom có vẻ như không
còn xa rặng núi Rocky lắm thì phải, tôi thầm nhủ. Hăm lăm phút sau, nó đã
hiện ra.

Tôi kiểm tra lại đồng hồ đo dầu. Nó đã chỉ ở mức một phần tư. Tôi đã

phải mở các thùng nhiên liệu trước đó rồi. Cái mép ngoài của cơn giông tôi
phải vượt qua ở miền trung tây đã làm tốn mất hơn một giờ nhiên liệu. Mà
giờ tôi lại cần phải thắng được sức gió để vượt qua rặng Rocky này.

Tôi mở van ga, rồi lắng tai nghe tiếng động cơ. Chúng gầm lên nặng

hơn, nghe đầy đặn hơn khi luồn hỗn hợp nhiên liệu được lùa vào các mạch
máu của chúng. Tôi kéo ngả cần lái về phía sau, bắt đầu leo lên theo triền
núi.

Vẫn còn cảm thấy hơi mệt, tôi bỏ một viên thuốc nữa vào miệng.

Đến độ cao bốn ngàn mét, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh. Tôi xỏ chân vào đôi

hurachô rồi với lấy bình ôxy. Gần như ngay lập tức, tôi cảm thấy máy bay
như nhảy vọt lên thêm một cây số nữa. Tôi nhìn đồng hồ độ cao. Nó mới
chỉ có bốn ngàn một trăm ba mươi.

Tôi lại hít thêm một hơi ôxy nữa, và người tôi bỗng rực lên một sức

mạnh lạ thường, tôi bất giác chụp cả hai tay lên bảng điều khiển. Cần quái
gì dầu xăng! Tôi có thể nhấc cả máy bay này qua rặng Rocky bằng hai tay
không. Chỉ cần có ý chí thôi. Giống như khi những thầy tu khổ hạnh ở Ấn
Độ làm ta kinh ngạc bối rối trước những mẹo làm người bay được của họ -
đó chỉ là cần có ý chí thôi, ý chí chế ngự vật chất. Mọi cái đều ở trong đầu
ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.