NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 578

- Trên các báo. Hãng Noman đã thông báo trong cuộc họp báo của họ,

cùng với câu chuyện cậu đang bay tới đây để gặp cô ấy.

Tôi mím môi. Cái nghề phim là phải thế đấy. Lúc nào nó cũng rình rập

xen vào đời tư của người ta như một lũ ma cà rồng lượn lờ trên một chiếc
mả.

- Tớ có một chiếc bình cà phê với một chiếc bánh mỳ kẹp thịt trong xe

đấy, nếu cậu thích.

Tôi với lấy chỗ cà phê. Dòng nước đen nóng bỏng thấm vào ruột tôi tới

đâu biết rõ tới đấy. Tôi quay sang bên, nhìn ra cửa xe. Lưng tôi lại bắt đầu
giần giật, đau nhừ.

Không biết tôi có thể nán chờ được cho đến khi chúng tôi tới bệnh viện,

rồi tôi mới vào phòng vệ sinh được không, tôi tự hỏi thầm.

Nhà an dưỡng Coltơn giống như một khách sạn hơn là bệnh viện. Nó

nằm ngay trên dãy đá Thái Bình Dương, nhìn xuống biển. Để tới được nó,
người ta phải quốc lộ ven biển, rẽ ngoặt vào một con đường nhỏ ngoằn
ngoèo. Và ở kia, cạnh cái cổng sắt, là một người gác. Chỉ có thể vượt qua
anh ta sau khi đã trình đủ giấy tờ hợp lệ.

Bác sĩ Coltơn không phải là một gã lang băm ở Caliphonia. Ông ta chỉ là

một người tinh ranh, nhận rõ sự cần thiết của một bệnh viện hoàn toàn
riêng tư. Các ngôi sao màn bạc đi tới đây vì mọi lý do, từ sinh đẻ đến thăm
bệnh, từ mổ bó bột đến chữa suy nhược thần kinh. Và một khi đã ở trong
cái cổng sắt, họ có thể hít thở tự do, nghỉ ngơi thoải mái. Bởi vì từ trước
đến nay chưa hề có một phóng viên nào lọt được vào đây. Họ có thể chắc
chắn biết rằng dù họ có vào đây vì lý do gì thì những lời duy nhất mà thế
giới bên ngoài biết tới được, là những lời từ chính miệng họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.