NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 593

- Cô Uynthrop. - Tôi đáp,- Monica Uynthrop.

- Cô ấy có một đứa con gái chứ gì? Lên năm tuổi chứ gì?

- Có lẽ vậy đấy.

- Thế thì bốn nhà nữa là tới.

Tôi cảm ơn cháu bé rồi đi xuôi xuống. Đến lối vào của ngôi nhà thứ tư,

tôi nhìn tên chủ nhà gắn dưới nút chuông. Uynthrop. Không ai trả lời. Tôi
lại ấn lần nữa.

- Cô ấy đi làm chưa về đâu. - Một ông nhà bên cạnh nói với sang chỗ tôi.

- Cô ta còn ghé qua nhà trẻ đón con bé đã.

- Thế độ bao giờ cô ấy về ạ?

- Mấy phút nữa thôi. - Ông ta đáp.

Tôi nhìn đồng hồ. Bảy giờ kém mười lăm. Mặt trời đã bắt đầu lặn. Ngày

cũng bớt nóng dần. Tôi ngồi xuống bậc thềm, châm điếu thuốc. Miệng tôi
đắng ngăn ngắt. Có thể cảm thấy rõ mộn một cơn đau đầu lại sắp sửa bắt
đầu.

Điếu thuốc gần hết thì tôi thấy Monica từ góc phố rẽ ra, đi trên vỉa hè,

một đứa bé con nhảy tâng trăng chạy trước.

Tôi đứng dậy khi con bé nhìn thấy tôi, dừng phắt lại. Mũi nó chun chun

lại, cặp mắt đen xếch lên. “Mẹ ơi”, nó kêu lên lanh lảnh, “có bác nào đứng
ở thềm nhà ta kìa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.