NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 594

Tôi nhìn Monica. Trong một thoáng, chúng tôi đứng sững trước mặt

nhau như vậy. Nom cô vẫn thế, nhưng lại có một vẻ gì khang khác. Có thể
là do cô ấy để kiểu tóc thế. Hoặc là do cái áo đi làm giản dị. Nhưng chủ yếu
nhất, chính là cặp mắt. Chúng có một vẻ tự tin bình thản trước kia không hề
có. Cô chìa tay ra, kéo con bé vào lòng.

“Không sao đâu, Giô - an ạ”, cô bế bổng con bé lên, “bác ấy là bạn mẹ

đấy”.

Cô bé mỉm cười. “Cháu chào bác ạ”.

- Chàu cháo. - Tôi đáp, rồi nhìn Monica. - Chào Monica.

- Chào anh Giônơx.- Cô đáp lạnh lùng.- Anh khỏe chứ?

- Bình thường. Anh muốn gặp em một chút.

- Về việc gì vậy? - Cô hỏi. - Em tưởng là mọi chuyện thu xếp xong xuôi

rồi.

- Không phải về chúng ta. - Tôi đáp. - Về đứa bé.

Cô đột nhiên ôm chặt hơn con bé vào lòng. Một cái gì giống như sợ hãi

lóe lên trong mắt cô. “Giô - an làm sao cơ?”.

- Không có gì đáng ngại đâu em ạ. - Tôi nói.

- Có lẽ tốt hơn là ta vào nhà đi.

Tôi bước tránh sang bên cho cô mở cửa, rồi bước theo cô vào căn phòng

ở nhỏ bé. Cô đặt con xuống đất. “Giô - an đi về phòng con chơi với mấy
con búp bê đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.