NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 703

Giônơx có vẻ không quan tâm. “Tôi đã bảo Mac phải làm gì với chuyện

đó rồi. Chúng ta sẽ có đủ khả năng trùng trình đến sau chiến tranh, khi đó
chúng ta sẽ bán rạp được với giá cao. Sau một cuộc chiến tranh, bao giờ
cũng có một sự lạm phát về giá bất động sản.”

- Nếu ta không có chiến tranh thì sao?

- Chúng ta sẽ có chiến tranh. – Giônơx nói thẳng tuột. – Chỉ vài năm tới

nữa thôi; Hitle sẽ thấy hắn ta lọt vào cái ngõ cụt. Hắn ta phải bành trướng,
nếu không sợ đi tong cái phồn vinh giả tạo mà hắn ta đã đem đến cho nước
Đức.

Rôda cảm thấy ruột mình thắt lại. Cảm nhận thấy một điều không thể

tránh khỏi và nói thẳng ra điều ấy là hai việc hoàn toàn khác nhau, bởi vì
lòng ta vẫn thăm thẳm hy vọng là ta nhầm. Nhưng nói trắng ra, đơn giản và
chính xác như Giônơx thì… không còn chút tình cảm nào nữa; hai với hai
bằng bốn. Chiến tranh, và rồi không còn chỗ mà đi. Nước Đức sẽ thống trị
cả thế giới. Thậm chí đến ba cô còn nói là Tổ quốc đã phát triển tiên tiến
đến mức cả thế giới phải mất một thế kỷ nữa mới đuổi kịp được nó.

Cô trố mắt nhìn Đêvit. Làm sao mà người Mỹ lại có thể biết ít ỏi đến thế

được? Họ tin tưởng một cách thật lòng rằng họ có thể thoát khỏi cuộc chiến
tranh nguyên lành sao? Làm sao mà anh có thể ngồi đàng hoàng bàn
chuyện làm ăn, dường như sẽ chẳng có chuyện gì xẩy ra cả. Anh ấy là một
người Do Thái. Anh ấy không cảm thấy cái bóng của Hitle đang đổ lên đầu
anh ấy sao?

Cô nghe thấy tiếng Đêvit cười khẽ. “Vậy thì ta cùng hội cùng thuyền với

họ.” Cô trố mắt nhìn anh, ngạc nhiên đến bàng hoàng. Anh nói tiếp. “Cái
mà chúng ta làm với danh nghĩa các biện pháp kinh tế củng cố ấy, chính là
xây dắp một nền kinh tế phồn vinh giả tạo cho chúng ta. Một biện pháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.