NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 705

nhiên, không hề thể hiện một chút tình cảm, hai mắt tối hun hút. “Sự thiếu
cái tính tự phụ sáng tạo chính là điều khác nhau giữa một nhà làm phim
chân chính với một người quản lý xưởng phim giỏi, mà Đan thực sự là loại
thứ hai. Theo tôi, anh bộc lộ cái đó trong hai bộ phim anh đã làm còn nhiều
hơn của Đan trong toàn bộ số năm mươi phim có lẻ của ông ta hai năm vừa
qua đấy.”

- Thế còn lý do thứ hai? – Giônơx hỏi, lờ cái nội dung tán dương ngầm

trong lời của Đêvit. Rôda mỉm cười, nhận thấy rằng Giônơx đã coi đó là
một sự thật hiển nhiên.

- Lý do thứ hai là tiền. – Đêvit đáp. – Cứ coi Đan sẽ có thể phát triển

được cái năng lực ấy đi, thì ta cũng phải có tiền mới phát hiện ra điều đó.
Năm triệu đôla, để làm hai hoặc ba phim lớn. Anh thì không muốn đầu tư
thêm tiền. Bơnơ đem tiền riêng của ông ta vào. Mỗi năm ông ta sẽ làm bốn
phim, còn số đầu tư của ta ở mức tối thiểu, chỉ là tổng phí tổn ở mỗi phim.
Dù có xẩy ra chuyện gì đi chăng nữa, nằm giữa chi phí phát hành và phần
lợi nhuận được chia, ta chẳng sao cả. Và việc ông ta muốn trông coi toàn
bộ phần còn lại của chương trình thì chỉ giúp ích cho ta thôi.”

- Anh đã nghĩ đến việc cái đó sẽ tác động thế nào với Đan chưa?

Đêvit hít một hơi thật mạnh. “Đan là trách nhiệm của anh phải lo. Trách

nhiệm của tôi là tính công việc cho hãng.” Anh ngần ngừ một thoáng. “Vẫn
có nhiều cái Đan có thể làm được đấy.”

- Đấy không phải là điều anh muốn. – Giônơx nói thẳng. Không có công

việc nào có thể tiến hành được với hai người đầu trò cùng một lúc cả.

Đêvit lặng thinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.