NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 708

sơn dầu đang vẽ dở. Một cái áo choàng, một bảng trộn màu quăng trên nền
nhà.

- Anh uống gì?

- Xcotch nếu như Rôda có.

- Tôi có. Ngồi chờ một tí nhé để tôi đi lấy đá vào cốc.

Anh chờ cho đến khi cô bước hẳn sang phòng khác, liền bước tới cái giá

vẽ. Anh nhìn bức tranh. Đó là cảnh hoàng hôn trên Thái Bình Dương,
những mảng màu đỏ, vàng, da cam rực rỡ chói lọi trùm lên mặt nước gần
như đen kịt. Có tiếng đá lanh canh chạm vào cốc, anh quay lại. Cô chìa ra
một cốc cho anh.

- Của Rôda vẽ đấy ư? – Anh vừa hỏi, vừa cầm lấy cái cốc.

Cô gật đầu. “Tôi thực ra cũng chẳng giỏi giang gì về chuyện này đâu.

Cũng như chơi pianô ấy. Nhưng đó là cách tôi giải trí, cho khuây đi nỗi bứt
rứt về những năng lực kém cỏi của mình. Đó là cách tôi tự an ủi về việc
mình không là thiên tài đấy.”

- Không phải nhiều người là thiên tài đâu. – Anh đáp. – Nhưng từ những

điều tôi được nghe biết, thì Rôda là một bác sĩ rất giỏi.

Cô nhìn anh. “Tôi cho rằng mình như vậy. Nhưng chưa đủ mức. Điều

anh nói tối nay thật hấp dẫn và hay vô cùng. Và đúng vô cùng.”

- Điều gì vậy?

- Về các tính tự phụ sáng tạo ấy mà, cái năng lực làm được điều người

khác không thể làm nổi. Một bác sĩ hay một nhà phẫu thuật lớn phải có cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.